Server:1 169

Miyu lớn lên không có mẹ, chỉ có bố một mình ôm lấy con bé từ lúc còn bé xíu cho đến khi vào đại học. Bố yêu thương nó gấp đôi, gấp ba phần của mẹ, nên hai bố con dính với nhau như sam, chưa bao giờ xa cách.Một tối muộn, chú Uemura (hậu bối cùng công ty với bố) hớt hải chạy đến nhà vì để quên tài liệu quan trọng ở công ty. Bố bảo: “Vào đi, ăn tối luôn thể, cảm ơn cháu.”Chú Uemura bước vào, cúi đầu chào… rồi chết đứng.Miyu vừa tắm xong, mặc mỗi cái áo phông rộng thùng thình của bố, dài quá đầu gối, tóc ướt nhỏ giọt, không mặc áo lót, cũng chẳng mặc quần. Đèn bếp hắt sáng từ phía sau làm thấy hết đường cong mềm mại dưới lớp vải mỏng.“Cháu… chào chú ạ…” Miyu cười dịu dàng, cúi đầu, cổ áo trễ xuống lộ cả một khoảng trắng ngần.Chú Uemura nuốt nước bọt đánh ực. Bố Miyu thì hồn nhiên: “Ngồi đi cháu, bác lấy bia.”Suốt bữa ăn, chú không dám nhìn thẳng, mắt cứ vô thức lướt xuống đôi chân trần thon thả của Miyu đang đung đưa dưới bàn. Miyu thì vô tư gắp thức ăn cho chú: “Chú ăn nhiều vào ạ, bố cháu nấu ngon lắm ♡”Càng về khuya, rượu bia ngấm, bố Miyu gục luôn trên ghế sofa. Trong nhà chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở nặng nề của chú Uemura.Miyu nhẹ nhàng dọn bát, cúi người xuống ngay trước mặt chú. Lần này thì cái áo phông trượt hẳn lên, lộ nguyên cái mông tròn trĩnh không một mảnh vải che.“…Cháu không mặc gì hết hả, Miyu?” – giọng chú khàn đặc.Miyu quay lại, mặt đỏ bừng nhưng không kéo áo xuống, chỉ lí nhí: “Tại… ở nhà với bố cháu hay vậy mà… chú đừng nói bố nhé…”Chú Uemura đứng bật dậy, tay run run chạm vào vai Miyu. “Chú… chú sẽ không nói đâu. Nhưng cháu thế này… nguy hiểm lắm…”Rồi bàn tay ấy trượt xuống, ôm lấy eo Miyu, kéo sát vào người. Miyu không kháng cự, chỉ thì thầm bên tai chú:“Chú… nhẹ thôi… đừng để bố tỉnh nhé… ♡”Đêm đó, trên chiếc sofa nơi bố Miyu đang ngáy khò khò cách có vài bước chân, người đàn ông từng gọi bố Miyu là “senpai” đã chậm rãi, từng chút một… lấp đầy khoảng trống mà mẹ Miyu để lại từ rất lâu rồi.Miyu cắn môi, nước mắt lăn dài vì vừa đau vừa sướng, nhưng vẫn thì thầm: “Chú… giống bố quá… ấm lắm…”Và từ đó, mỗi lần chú Uemura “quên tài liệu” ở công ty, lại có một lý do chính đáng để ghé qua nhà senpai… vào những đêm khuya. 🖤